Dave vừa đến bến chờ xe bus với hai vali to tướng và rất nặng thì chợt một người lạ mặt đến gần anh và hỏi:
– Anh xem hộ mấy giờ rồi được không?
Dave nặng nhọc đặt hai cái vali cồng kềnh xuống và hỏi… chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay mình:
– Mấy giờ rồi?
– Bây giờ là 5h30’ – Một giọng nói phát ra từ chiếc đồng hồ.
– Wow! Chiếc đồng hồ hay thật! – Người lạ thốt lên.
Dave hơi mỉm cười, dù khuôn mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi:
– Đúng, cũng không tệ lắm… Anh xem đây này… “Mấy giờ rồi, bằng tiếng Nhật nhé!”
Giọng nói trong đồng hồ cất lên bằng tiếng Nhật. Rồi Dave lại hỏi giờ bằng tiếng Đức và Ý, ngay lập tức, chiếc đồng hồ cũng trả lời rành mạch và biểu cảm bằng ngôn ngữ của các nước đó, đúng đến từng trọng âm.
Người lạ mặt càng tỏ vẻ sửng sốt.
– Anh xem nữa nhé – Nói rồi Dave lại bảo cái đồng hồ – Tình hình ở nhà?
Ngay lập tức, một… hình ảnh ba chiều xuất hiện ngay giữa Dave và người lạ mặt, trong hình chính là phòng khách nhà Dave, rõ đến mức còn nhìn thấy cả ly cà phê còn một chút mà Dave để lại trên bàn sáng nay.
– Thật không thể tin được! – Người lạ nói.
Rồi Dave lại nói với chiếc đồng hồ:
– Nhắn tin cho Sharon rằng xe bus đến muộn, và nhớ gửi hoa tặng sinh nhật cho Lina. À, cho tôi biết luôn bản tin lúc 5h nhé.
– Đã xong, đã xong và đã xong – Giọng nói trong đồng hồ cất lên. Một hình ảnh với độ phân giải cao lại xuất hiện ngay trước mặt Dave và người lạ mặt, trên đó là… bản tin thời sự – trông không khác gì một chiếc TV thật vậy.
Người lạ mặt không nói được câu nào vì quá kinh ngạc.
Dave còn ra lệnh cho chiếc đồng hồ là cho xem ảnh cưới của anh hoặc… chơi nhạc giao hưởng. Mọi mệnh lệnh được thực hiện ngay lập tức, chất lượng hình ảnh và âm thanh cao đến kinh ngạc.
– Chiếc đồng hồ này là một máy tính siêu mạnh, thực hiện mệnh lệnh dựa trên giọng nói. Nó có thể liên lạc với hầu hết các vệ tinh lớn nhất của thế giới – Dave giới thiệu.
– Anh có bán không, tôi muốn mua cái đồng hồ này – Người lạ mặt chợt đề nghị.
– Ôi không! – Dave nói.
– Nhưng tôi muốn mua nó ngay – Người lạ mặt khăng khăng.
– Không…
Người lạ mặt ngắt lời – Tôi trả anh 10.000 đôla nhé?
– Ôi không, số tiền tôi bỏ ra đã hơn thế…
– Thế thì 20.000 đi – Người lạ mặt nói ngay, và khi thấy Dave chần chừ, anh ta tiếp – Thôi, 50.000 đôla. Và tôi sẽ trả anh tiền mặt ngay bây giờ.
Dave xao động. Anh hoàn toàn có thể chế tạo thêm một chiếc đồng hồ như thế này, và cái giá 50.000 đôla là anh có lãi rồi. Người lạ mặt rút tiền trong ví ra dúi vào tay Dave.
– Đây, anh cầm lấy!
Dave tháo đồng hồ ở tay ra đưa cho người lạ mặt. Người lạ mỉm cười, vội vã cầm đồng hồ đi.
– Đợi đã – Dave gọi giật giọng.
Người lạ mặt quay lại, vẻ thận trọng. Dave chỉ vào hai vali to tướng mà anh vẫn phải gồng người xách lúc nãy và nói:
– Đây là pin của cái đồng hồ, anh phải luôn mang theo thì nó mới hoạt động được.
Tôi nghĩ cuộc sống là như thế với một số người. Họ cố tìm kiếm một cuộc sống có vẻ tuyệt vời và hoàn hảo, nhưng thực ra lại rất nặng nề và phiền toái. Nếu sự hoàn hảo trở thành một gánh nặng, bạn hãy đặt nó xuống để chọn lấy những bước chân nhẹ nhõm.
Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Thi thoảng ta phải biết đặt gánh nặng xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục chuyến đi.
Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng gánh lo âu công việc bên ngoài cánh cửa. Ngày mai bạn sẽ lại nhặt nó lên và đi tiếp – còn bây giờ hãy thư giãn và giải trí.
Có đôi lúc, cũng là một sự kiện, nếu ta nhìn nó ở một góc độ khác sẽ ra một kết quả hoàn toàn khác. Nếu ai đó đặt câu hỏi: Nhìn vào một vũng nước đọng bạn thấy điều gì? Thì hãy khoan trả lời. Bởi là bẩn thỉu lấm lem, hay những vì sao lấp lánh phản chiếu từ bầu trời đêm còn tùy vào cách nhìn của bạn. Hạnh phúc hay bất hạnh chính là do thái độ sống quyết định.
Robert De Vincenzo là một tay chơi gôn cừ khôi người Argentina. Một lần, sau khi thắng đậm trong một giải đấu, nhận thưởng một món tiền lớn, anh ra xe chuẩn bị ra về. Khi Robert đang một mình tiến về bãi đỗ xe, một người phụ nữ trẻ đến gần, chúc mừng chiến thắng của anh.
Thế rồi cô bắt đầu kể về căn bệnh mà con cô đang phải đối mặt, rằng bệnh nghiêm trọng đến nỗi đứa bé có thể ra đi bất cứ lúc nào, nhưng cô lại bất lực vì không có tiền để mời được bác sĩ tốt và trả tiền viện phí.
Cảm động trước hoàn cảnh của người phụ nữ, Robert De Vincenzo không do dự tặng ngay cho cô toàn bộ khoản tiền thưởng mà anh vừa mới giành được: “Xin cô cầm lấy, gắng giành lại những ngày tốt đẹp hơn cho bé nhé”.
Bẵng đi không lâu, một buổi trưa, De Vincenzo đang uống ly cafe tại CLB golf đó thì một người bạn đến ngồi cạnh anh: “Tuần trước nghe mấy người ở bãi đỗ xe kể, anh gặp một phụ nữ trẻ ở đó và tặng tiền cho cô ta sau khi nhận thưởng à?”. De Vincenzo gật đầu.
“Tôi có một tin cho anh đây. Cô ta là một kẻ lừa đảo đấy. Cô ta không có có đứa con ốm đau nào đâu. Mà cô ta còn chưa có chồng nữa là. Cô ta cho anh ăn quả lừa to rồi bạn ạ.”
“Ý anh là chẳng có đứa bé nào bệnh đến thập tử nhất sinh à?”
“Tất nhiên rồi, làm gì có” – người kia nói.
“May quá. Đây là tin tốt nhất tôi nhận được từ đầu tuần đến giờ đấy, cảm ơn nhiều nhé anh bạn” – De Vincenzo nói.
Thực ra, hạnh phúc hay bất hạnh là do chính thái độ của bạn đối với cuộc sống. 10% là sự việc đã xảy ra, 90% diễn biến còn lại được quyết định bởi chính thái độ của bạn. Cùng một sự việc bị lừa, bạn đón nhận nó ở góc nhìn lạc quan nhất, là “vũng nước phản đầy ánh sao” sẽ thấy thật vui vẻ, ngược lại, bạn nhìn nó như là một “vũng nước bẩn” sẽ thấy mọi thứ thật tăm tối.
Sưu tầm