DẮT ỐC SÊN ĐI DẠO
Thượng Đế giao cho tôi một nhiệm vụ, đó là dắt con ốc sên đi dạo. Tôi không thể đi quá nhanh, con ốc sên đang cố gắng nhưng nó chỉ bò từng chút một.
Tôi sử dụng đủ mọi cách, chẳng hạn hối thúc, dọa dẫm và trách móc nó, nhưng con ốc sên vẫn chậm chạp nhích từng chút một.
Nó chỉ biết dùng ánh mắt hối lỗi nhìn tôi, dường như nó đang nói rằng: “Tôi đã cố gắng lắm rồi!”.
Tôi mặc kệ ánh mắt nó khẩn cầu sự thấu hiểu và bao dung của tôi. Tôi muốn lôi kéo nó, tôi đẩy nó đi nhanh hơn, thậm chí tôi muốn đá nó thật đau.
Con ốc sên đã bị thương khi cố gắng bám theo bước chân của tôi. Nó đang đổ mồ hôi đầm đìa, nó thở hổn hển khi cố gắng bò về phía trước.
Thật kỳ lạ, tại sao Thượng Đế giao cho tôi một nhiệm vụ khó khăn như vậy? Thượng Đế không trả lời tôi, ngài im lặng giống như mặc kệ mọi chuyện đang xảy ra với tôi.
Tôi muốn buông tay, Thượng Đế không quản, hà cớ gì tôi phải bận tâm? Con ốc sên vẫn cố gắng bò về phía trước, còn tôi ở phía sau đốc thúc nó và hờn dỗi số phận của chính mình.
Bỗng nhiên, tôi ngửi thấy mùi hương nồng nàn của những bông hoa. Hóa ra gần đây có một khu vườn hoa rực rỡ khoe sắc màu. Tôi cảm nhận cơn gió đang vuốt ve khuôn mặt của tôi, thì ra cơn gió đêm dịu dàng đến thế.
Tôi còn nghe tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu râm ran trong bụi rậm. Tôi ngước mắt nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Tại sao trước đây tôi không hề nhận ra những điều tuyệt vời này nhỉ?
Tôi bất chợt nhận ra sai lầm của mình. Thượng Đế chỉ đơn giản muốn tôi dắt con ốc sên đi dạo, đáng lẽ tôi phải tận hưởng mọi khoảnh khắc đẹp đẽ khi đi dạo cùng con ốc sên.
Nhưng thay vào đó, tôi đã phí phạm quá nhiều thời gian và sức lực vào việc trách móc và hối thúc nó phải theo kịp bước chân của tôi.
💞
ĐỪNG QUÊN CÁI CHÍNH
Một người đàn bà nghèo khổ bế đứa trẻ đi ăn xin, một lần bà ta đi ngang qua một cái hang. Bỗng nghe văng vẳng bên tai: “Ngươi có thể vào trong và lấy bất cứ thứ gì mình muốn, nhưng đừng quên cái chính và hãy nhớ một điều: sau khi ngươi trở ra thì cửa hang sẽ đóng lại vĩnh viễn, tuy vậy hãy lợi dụng cơ hội hiếm có này và nhớ đừng quên cái chính”.
Nghe lời bà ta đi vào trong hang. Bà bị lóa mắt bởi vô số những thứ quý giá: vàng bạc, châu báu, kim cương. Bà ta đặt đứa con xuống và bắt đầu nhặt mọi thứ có thể và nhét hết vào mọi nơi trên người. Bên tai văng vẳng lời nhắc nhở: “Ngươi chỉ có 8 phút thôi và đừng quên cái chính!”.
Sau khi đã nhét đầy người vàng bạc châu báu cũng là lúc hết giờ. Bà ta vội vã rời khỏi hang, cũng là lúc cửa hang đóng sập lại. Chợt bà ta sực nhớ đến đứa trẻ còn ở trong hang. Bà ta vứt tất cả vàng bạc châu báu đã lấy được và lăn ra khóc lóc vật vã. Nhưng chẳng ích gì vì cửa hang đã vĩnh viễn đóng lại.
Nhiều khi con người vì ham kiếm thật nhiều tiền, nhiều khi ăn chơi vô độ, hoặc chạy theo danh vọng, sắc đẹp mà quên đi cái chính của cuộc đời.
Trong cuộc đời chúng ta cũng có khoảng 80 năm để sống ở đời và hãy để từ trong sâu thẳm đáy lòng luôn có một âm thanh nhắc nhở chúng ta: “ĐỪNG QUÊN CÁI CHÍNH!”.
💞
THỜI GIAN
Có một người rất keo kiệt, lúc nào cũng chắt bóp chẳng dám ăn tiêu gì. Tích cóp cả đời, anh ta để dành được cả một gia tài lớn.
Không ngờ một ngày, Thần Chết đột nhiên xuất hiện đòi đưa anh ta đi. Lúc này anh ta mới nhận ra mình chưa kịp hưởng thụ chút gì từ số tiền kia. Anh ta bèn nài nỉ:
– Tôi chia một phần ba tài sản của tôi cho Ngài, chỉ cần cho tôi sống thêm một năm thôi.
– Không được. – Thần Chết lắc đầu.
– Vậy tôi đưa Ngài một nửa. Ngài cho tôi nửa năm nữa, được không? – Anh ta tiếp tục van xin.
– Không được. – Thần Chết vẫn không đồng ý.
Anh ta vội nói:
– Vậy… tôi xin giao hết của cải cho Ngài. Ngài cho tôi một ngày thôi, được không?
– Không được. – Thần Chết vừa nói, vừa giơ cao chiếc lưỡi hái trên tay.
Người đàn ông tuyệt vọng cầu xin Thần Chết lần cuối cùng:
– Thế thì Ngài cho tôi một phút để viết chúc thư vậy.
Lần này, Thần Chết gật đầu. Anh run rẩy viết một dòng:
– Xin hãy ghi nhớ: “Bao nhiều tiền bạc cũng không mua nổi một ngày”.
Chắc hẳn bạn đã từng nghe câu “Thứ gì không mua được bằng tiền thì mua được bằng rất nhiều tiền”. Nhưng một lúc nào đó trong cuộc đời người đó sẽ hiểu ra câu nói trên không còn đúng nữa. Tiền có thể mua được hàng triệu chiếc đồng hồ nhưng không mua được MỘT giây thời gian.
Mong rằng mỗi chúng ta luôn trân trọng từng giây phút để làm những điều ý nghĩa mang giá trị cho đời.
💞
THỨ MANG THEO KHI CHẾT
Một người đàn ông nọ sắp chết mới ý thức được rằng cuộc đời mình thật ngắn ngủi. Lúc đó, anh ta nhìn thấy Thần Chết tay xách một cái hòm, đứng kế bên mình. Thần nói: “Này chúng ta đi thôi”.
Người đàn ông đáp: “Sao nhanh quá vậy, tôi còn rất nhiều việc vẫn chưa hoàn thành”.
Thần nói: “Ta rất xin lỗi, nhưng thời gian của ngươi hết mất rồi!”. Người đàn ông lại hỏi: “Vậy thưa, trong chiếc hòm của Người có chứa thứ gì vậy?”. “Đó là di vật của ngươi”, Thần trả lời.
Người đàn ông tỏ ra nghi ngờ, hỏi tiếp: “Là di vật của tôi sao? Ý của Người rằng đó là thứ thuộc về tôi, có phải là quần áo và tiền không ạ?”. Thần đáp: “Những thứ đó trước giờ chưa bao giờ thuộc về ngươi, chúng thuộc về thế gian”.
“Vậy có phải trong đó là ký ức của tôi không?” – Người đàn ông ngẫm nghĩ một lát rồi phỏng đoán. “Không phải,” Thần lắc đầu, “Ký ức thuộc về thời gian”.
Người đàn ông lại đoán: “Có phải là tài năng thiên phú của tôi?”. Thần chợt cười mĩm: “Không, chúng thuộc về cảnh ngộ”.
Người đàn ông băn khoăn: “Lẽ nào trong đó là bạn bè và người nhà tôi?”. Thần lạnh lùng: “Không phải vậy đâu. Họ thuộc về hành trình mà ngươi đã đi qua”.
“Vậy có phải là vợ và các con của tôi trong đó không thưa Ngài?” – người đàn ông hỏi tiếp. “Không, họ thuộc về trái tim ngươi” Thần nhẹ nhàng đáp.
Người đàn ông lại phỏng đoán: “Vậy nhất định đó là thân xác của tôi rồi”. Thần nói nhanh, “Không, thân xác của ngươi thuộc về cát bụi”.
Cuối cùng, người đàn ông khẳng định chắc chắn: “Vậy đó nhất định là linh hồn của tôi!”. Lúc này, Thần bật cười khan và đáp: “Ngươi hoàn toàn sai rồi. Linh hồn của ngươi thuộc về ta”.
Bấy giờ người đàn ông mới chú ý đến chiếc hòm đang không có khóa. Ông ta vội giành lấy và mở ra. Bên trong là trống rỗng.