CÂU CHUYỆN CHIẾC BÁT VỠ (I)
Có một người đàn ông đang gánh chạn bát qua đường. Đi qua đoạn dốc, quang gánh nghiêng, làm một chiếc bát trượt xuống đường và vỡ nát. Ông lão cứ thế đi tiếp mà không hề ngoảnh đầu lại nhìn.
Thấy lạ, người đi đường bèn nói: “Ông lão ơi, sao bát rơi vỡ mà ông chẳng hề hay biết?”. Ông lão trả lời: “Ta biết chứ, nhưng dẫu sao nó đã vỡ rồi, có tiếc nuối hay không cũng có được gì đâu!”.
Còn một vị tướng đang say sưa ngắm chiếc bát cổ thì suýt làm rơi nó, may mắn ông đã giữ lại được. Ông nghĩ: “Ta chỉ huy hàng vạn quân, xông pha trận mạc không sợ gì, nay lại ủy mị sợ làm rơi chiếc bát”.
Nhận ra chính chiếc bát đã trói buộc mình vào lo sợ, ông vứt ngay nó xuống đất.
Vật chất đương nhiên là quan trọng, nhưng khi quá coi trọng nó với những được mất hơn thua. Khi đó ta vẫn tự trói mình vòng lẩn quẩn của niềm vui – nỗi buồn. Vì vậy, nên chăng ta chọn một thái độ thích hợp để đón nhận nó.
Một người chấp nhận chiếc bát bị vỡ, người kia chủ động đập vỡ bát.
Ông lão gánh bát đã có thái độ lạc quan trước những sự việc rủi ro không mong muốn. Dù có tồi tệ đến mức nào, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.
Còn vị tướng đã buông bỏ những gì đã gây ra cảm xúc tiêu cực của mình. Do vậy bản thân ông được bình tâm.
♥♥♥
CÂU CHUYỆN CHIẾC BÁT VỠ (II)
Ở thành phố kia có một bác thợ rèn, bác có một người con trai duy nhất. Bác rất quý anh vì từ bé tới lớn anh đều là một con người xuất chúng. Anh vừa đẹp trai vừa giỏi giang, làm bố rất tự hào.
Một ngày nọ, không may cậu bị tai nạn xe hơi, tuy giữ được tính mạng nhưng lại bị mất cả hai chân. Tuyệt vọng, hàng ngày anh ngồi ủ rũ trong phòng, im lặng nhìn ra cửa sổ.
Một lần, vì quá đau khổ, anh tìm cách tự tử bằng cách uống thuốc ngủ, nhưng may thay cha anh kịp thời phát hiện đưa anh tới bệnh viện, cứu anh qua cơn nguy kịch.
Một ngày sau người con trai tỉnh, bác thợ rèn mang đồ ăn tới cho con. Anh con trai tức giận hất đổ khay đồ ăn, rồi chỉ chiếc bát vỡ dưới nền, nói:
– Cha à, cha cứu con làm gì, cuộc đời con giờ như chiếc bát vỡ kia rồi, mãi mãi không lấy lại được nữa!
Người cha già tội nghiệp lặng lẽ xoa đầu người con trai, vỗ về rồi giúp anh nằm nghỉ. Xong ông dọn dẹp những thứ dưới đất, đôi mắt ông đỏ hoe.
Một tuần sau anh được đưa trở nhà. Anh thấy trên bàn mình có một chiếc bát sắt. Anh lấy làm lạ lẫm.
– Con có biết nguồn gốc chiếc bát sắt này không, con trai?
– Ưm…ý cha là? – Anh ấp úng nói.
– Chính là chiếc bát sành hôm trước đó con, cha cho nó vào lò nung, cho thêm sắt nữa, rồi đúc, thế là nó trở thành chiếc bát sắt này.
Ông tiếp:
– Con à, cuộc đời chúng ta có lúc sẽ như chiếc bát vỡ. Nhưng chỉ cần ta cho thêm khát vọng sống rồi nung trong ý chí, xong đúc trong tình yêu thì mọi chuyện sẽ lại ổn con à. Thì dù có đập, có ném thế nào ta cũng sẽ không bao giờ vỡ nữa đâu con.
– Vâng, thưa cha, con đã hiểu.
Nói rồi anh vươn người ôm lấy cha mình. Cả hai cha con cùng khóc vì xúc động.
Cuộc sống luôn là những chặng đường thử thách. Sứ mệnh của cuộc sống là tạo ra những thách thức trong hành trình của ta đi. Sứ mệnh của ta là phải vượt qua để thấu hiểu ta, để khám phá ta có những bản năng nào, những điều gì cần trân trọng!