ĐỊNH MỨC HẠNH PHÚC
Một con voi trưởng thành một ngày phải ăn 150kg cỏ mới đủ no. Một con thỏ trưởng thành thì ăn đâu đó khoảng 0,15kg một ngày là đã thấy ổn.
Mọi chuyện bao năm qua vẫn vậy, cho đến khi có Facebook.
Một hôm thỏ lướt face, xem được ảnh của voi chụp bữa ăn của mình, thỏ choáng váng lắm, bởi nó lớn gấp cả ngàn lần bữa ăn của thỏ. Tự nhiên thỏ thấy bữa ăn của mình thật xoàng xĩnh, cuộc sống của mình thật kém cỏi, thỏ nghĩ phải là bữa ăn 150kg kia mới đáng gọi là bữa ăn, thế nên mỗi ngày dù vẫn ăn 0,15kg cỏ (vì có nhiều hơn cũng chả ăn nổi) nhưng thỏ không còn thấy vui nữa, chỉ mơ có ngày được ăn bữa ăn như của voi…
Voi thực ra cũng không sướng như thỏ nghĩ. Bữa ăn của nó đúng là hoành tráng thật, nhưng chỉ cần hôm nào đó ăn ít hơn 150kg cỏ thì chắc chắn là đói, nên nếu có một thảm họa nào đó như hạn hán, cỏ không còn nhiều thì voi mới là con dễ chết vì đói chứ không phải thỏ.
Bữa ăn của thỏ và voi có thể khác nhau đến cả ngàn lần, nhưng cảm giác no và đói của hai con đều giống nhau.
Cảm giác hạnh phúc của chúng ta cũng vậy, một chị nông dân bán hết được mẻ rau lãi vài trăm ngàn thì lòng cũng lâng lâng sung sướng như một anh buôn bất động sản vừa sút được căn chung cư lãi vài trăm triệu.
Cảm giác hạnh phúc của chúng ta giống nhau, nhưng ai cũng có một định mức hạnh phúc riêng, phù hợp với điều kiện cuộc sống của mình. Voi không thể ăn theo mức no của thỏ, và ngược lại, thỏ cũng không ăn được theo mức no của voi.
Hãy sống đúng với định mức hạnh phúc của mình, như vậy sẽ dễ tìm được hạnh phúc nhất.
Đừng mê mải lướt face để rồi cứ phải sống theo định mức hạnh phúc của người khác, như vậy thì khó mà hạnh phúc lắm.
Nhất là trên facebook ai trông cũng có vẻ hạnh phúc cả…
💞
ĐI TÌM HẠNH PHÚC
Một con quạ nọ sống trong rừng và hoàn toàn hài lòng với cuộc sống của nó cho đến một ngày, khi trông thấy một con thiên nga. “Con vật này thật là trắng”, con quạ nghĩ bụng.
“Còn mình thì quá đen. Con thiên nga này ắt hẳn là loài hạnh phúc nhất trên đời”, quạ ngẫm một lúc lâu.
Lạ thay, khi quạ nói điều này với thiên nga, lại nhận được lời đáp đầy bất ngờ. “Thực lòng mà nói, tôi cũng nghĩ mình hạnh phúc nhất thế gian cho đến khi nhìn thấy một con vẹt. Bộ lông của nó có hai màu. Tôi tự nhủ vẹt hẳn là loài đẹp nhất”.
Quạ thấy thế liền tới tìm vẹt để hỏi chuyện. Con vẹt giải thích: “Tôi cũng sống rất hạnh phúc cho đến khi gặp một con công. Tôi chỉ có hai màu lông, còn nó sở hữu bộ lông sặc sỡ sắc màu”.
Lần này, quạ quyết tâm vào trong vườn thú gặp công. Khi đến nơi, quạ thấy hàng trăm người xúm lại để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của con công. Một lúc sau, khi đám đông vãn dần, quạ tìm cách tiếp cận công.
“Công yêu quý, bạn thật là đẹp. Mỗi ngày có hàng nghìn người đến để được trông thấy bạn. Còn khi thấy tôi, họ lập tức xua đuổi. Tôi nghĩ bạn là con chim hạnh phúc nhất trên đời”.
Công lập tức đáp lời: “Tôi tự thấy mình là con chim xinh đẹp và hạnh phúc nhất trần gian. Nhưng cũng chính vì vẻ đẹp ấy mà tôi bị mắc kẹt trong vườn thú này.
Tôi nhìn quanh và nghĩ quạ là loài duy nhất không bị giam hãm trong lồng. Vì vậy, suốt thời gian qua, tôi chỉ ước mình là anh để có thể vui vẻ đi lang thang khắp nơi”.
Câu chuyện trên của quạ, thiên nga, vẹt và công cũng chứa đựng vấn đề của con người.
Chúng ta không ngừng mong muốn có được những nét đẹp của người khác mà không hay biết rằng so sánh chỉ làm bản thân mệt mỏi. Chính điều này tạo nên một vòng luẩn quẩn bất hạnh.
💞
BẢN CHẤT
Người bất hạnh nhất trên đời không phải là người tàn tật lê lết xin ăn ngoài đường, cũng chẳng phải người mắc bệnh hiểm nghèo đang nằm hấp hối chờ chết. Mà là người luôn phải đeo ‘mặt nạ’, gồng mình sống với vai diễn không đúng với bản thân. Mỗi sáng thức dậy phải suy nghĩ xem hôm nay diễn vai gì, tiền đâu ra để bù lỗ cho vai diễn đó.
Đó là những kẻ mắc bệnh sĩ.
Thực lực không có nhưng luôn miệng ‘chém gió’.
Thu nhập bèo bọt nhưng cố gắng thể hiện phong cách đại gia.
Nhan sắc tầm thường nhưng lên hình cứ phải lung linh như siêu mẫu quốc tế.
Địa vị thấp hèn nhưng luôn muốn được tôn kính.
Đến một lúc nào đó, ‘mặt nạ’ rớt xuống, không còn khả năng diễn nữa vì ngập trong nợ nần, thực lực bị ‘bóc trần’, uy tín về zero thì đó là lúc uất hận mà tự kỷ, thậm chí tự sát vì không chịu đựng nổi SỰ THẬT.
Đừng đợi đến lúc hấp hối rồi mới nhận ra mình đã sống ngu, sống phí cả cuộc đời!