Anh đến Mỹ học hai năm, lấy được bằng thạc sĩ, sau đó kiếm được một công việc khá tốt ở Mỹ.
Công ty nơi anh làm việc phát triển một cách nhanh chóng, môi trường làm việc tốt, lương khá, cơ hội thăng chức nhiều. Hai vị tiền nhiệm của anh là hai người Mỹ đều đã thăng chức.
Anh luôn không hề bất cẩn. Mọi việc làm đều phải thật cẩn thận. Một năm trôi qua mọi chuyện êm xuôi.
Cuối năm cấp trên gọi anh lên làm việc. Trong lòng anh khấp khởi hy vọng, “Hai người trước được cất nhắc cũng làm tròn một năm, nhưng ít nhiều họ cũng có phạm một số sai lầm, còn mình thì không”. Đẩy cửa bước vào, anh thấy nụ cười của giám đốc thân thiện hơn bao giờ hết.
Anh cúi chào rồi ngồi ngay ngắn. Vị giám đốc lấy giọng, “Xin chào anh, một năm qua anh làm việc rất tốt”. Liếc nhìn hồ sơ trên bàn, vị giám đốc ngưng một lúc sau đó lại đổi giọng, “nhưng công ty đang có chiến lược rút ngắn nhân sự, đây là chuyện bất đắc dĩ. Tôi mong anh có thể thông cảm. Theo quy định thì anh có thể lãnh ba tháng lương nghỉ việc. Tôi tin là anh có thể nhanh chóng tìm được một việc làm tốt hơn”.
Anh bị sốc nặng, ngồi bất động nghĩ mình đã nghe nhầm.
Một lúc sau lấy hết bình tĩnh anh mới hỏi lại, “Ý của ông là tôi bị sa thải? Tôi đã mắc sai lầm, hay là…”
Giọng anh vô cùng xúc động, “hay là… tôi bị kỷ luật, hay bị kỳ thị vì là người châu Á?”.
Giám đốc ngăn lại: “Anh đừng quá kích động. Công ty chúng tôi đã tuyển anh trong hàng trăm người đến xin tuyển dụng. Điều đó chứng tỏ là chúng tôi hoàn toàn hoàn toàn không có ý kỳ thị chủng tộc. Anh quả thực chẳng mắc phải sai lầm nào cả. Thực tế là chính vì anh không phạm sai lầm cho nên công ty mới sa thải anh. Anh cũng biết là công ty chúng ta đang trong giai đoạn mở rộng phát triển nghiệp vụ, chúng tôi đang cần những nhân tài sáng tạo. Công ty rất hài lòng với trình độ học thức và sự rèn luyện của anh, nhưng lại không thể chấp nhận cách làm việc của anh”.
Dừng lại một chút, ông nói tiếp, “Chúng ta đều biết rằng người là người chứ không phải thần thánh gì cả. Đã là con người thì khó tránh khỏi mắc sai lầm. Người không mắc sai lầm chỉ có hai loại. Thứ nhất, không làm thì không sai, chỉ biết đi theo đường người khác đã vạch sẵn, đã đi rồi. Có sai thì người khác sai trước. Loại người này có lẽ không hề sai phạm bất cứ điều gì, nhưng cũng không bao giờ tiến bộ được từ những lỗi lầm hay những lần mạo hiểm. Loại người thứ hai là không phải không sai, mà là có sai nhưng giấu kỹ. Thậm chí còn nói là không sai. Bất kể loại người “không phạm sai lầm” nào đi chăng nữa, cũng đều không phải loại người công ty cần”.
💞
Một người đàn ông nhìn thấy một con rắn bị cháy đến gần chết và anh quyết định đưa nó ra khỏi ngọn lửa. Khi anh vội vàng làm điều đó, con rắn đã cắn anh ta vào tay gây đau đớn. Buộc anh ta phải thả con rắn trở lại ngọn lửa.
Nhưng người đàn ông nhìn xung quanh và tìm thấy một thanh gỗ, anh dùng nó để đưa con rắn ra khỏi ngọn lửa và cứu sống được nó.
Một người khác đứng ngoài quan sát diễn biến toàn bộ sự việc, anh ta tò mò hỏi : “Con rắn lúc nãy đã cắn anh, tại sao anh vẫn cố gắng để cứu nó?”
Anh trả lời: “Bản chất tự vệ của con rắn là cắn, nhưng việc đó sẽ không làm thay đổi bản chất của tôi là muốn giúp đỡ nó, thiếu sót của tôi là không phòng ngừa bản chất của nó”.